Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhật Ký Công Chúa


Phan_49

(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??

Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.

Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?

Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường tình dục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ tình dục...

Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.

Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.

Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.

THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.

Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????

Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng

CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein

Thành phần

Có mặt:

Mia Thermopolis, Chủ tịch

Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch

Ling Su Wong, Thủ quỹ

Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh

Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis

Vắng mặt:

Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.

(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.

Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.

Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô

Thử hỏi còn thiếu gì nữa?

Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.

BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).

Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó

(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.

Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.

Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.

THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.

CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.

THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.

CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.

PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?

CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?

PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?

CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.

PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?

CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.

PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?

CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.

PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?

CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?

PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?

CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.

(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??

Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.

Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?

Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường tình dục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ tình dục...

Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.

Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.

Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.

THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.

Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????

Thứ 3, ngày 2 tháng 3, khách sạn Plaza, giờ học làm công chúa

Thế là hết. Hết sạch rồi. Hội học sinh của trung học Albert Einstein đã bị phá sản.

Nhẵn túi.

Khánh kiệt.

Vỡ nợ.

Nhiệm kì năm nay là nhiệm kì đầu tiên trong lịch sử Trung học Albert Einstein chi tiêu hết toàn bộ ngân sách hội chỉ trong 7 tháng,trong khi còn 3 tháng nữa mới hết nhiệm kì.

Đây cũng là nhiệm kì đầu tiên không có đủ tiền thuê Hội trường Alice Tully ở Trung tâm Lincoln cho buổi lễ tuyên dương cuối khóa.

Và đó hoàn toàn là lỗi của mình khi chỉ định 1 nghệ sĩ làm chân thủ quỹ.

"Mình đã nói với cậu từ đầu là mình không giỏi chuyện tiền nong mà!" - Ling Su dấm dứt - "Mình đã nói đừng bắt mình làm thủ quỹ! Mình đã bảo để Boris làm thủ quỹ nhưng cậu cứ nhất quyết muốn khoa trương Sức mạnh Nữ quyền cơ. Tôi là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ biết gì về mấy chuyện cân đối sổ sách hay thu chi gì đâu! Họ còn có nhiều điều quan trọng khác cần phải suy nghĩ tới. Ví dụ như làm thế nào để nghệ thuật có thể kích thích trí óc và giác quan của con người".

"Rồi, rồi, đáng ra tụi này phải để Shameeka làm thủ quỹ, được chưa?" - các đường nét trên gương mặt Lilly xoắn lại như một nhúm dây thừng. Đâu phải tụi mình không nghĩ tới điều đó. Nhưng bố Shameeka chỉ cho phép cậu ấy tham gia 1 hoạt động ngoại khóa mỗi học kì và Shameeka đã quyết định chọn đội cổ vũ, thay vì Hội học sinh, Nhằm theo đuổi ước mơ trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao.

Mà xét cho cùng thì chuyện này Ling Su đâu có lỗi gì. Mình chính là Chủ tịch Hội. Một điều mình rút ra được từ những bài học làm Công chúa: Quyền lực đi kèm với trách nhiệm! Bạn có thể ra lệnh bao nhiêu tùy thích nhưng cuối cùng CHÍNH BẠN là người phải trả giá nếu có gì không hay xảy ra.

Đáng ra mình phải chú ý hơn 1 chút . Đáng ra mình phải kiểm soát mọi chuyện kĩ càng hơn.

Đáng ra mình không nên đâm đầu vào cái dự án mấy cái thùng rác siêu đắt đỏ này. Đáng ra chỉ nên an phận với mấy cái thùng rác màu xanh thông thường. Chính mình là người đề xuất ra ý tưởng về mấy cái máy nghiền rác chứ ai.

MÌNH ĐÃ NGHĨ GÌ THẾ KHÔNG BIẾT??? Tại sao không ai ngăn mình lại???

Ôi Chúa Ơi! Đào đâu ra 5.000 đô bây giờ?

Cô Hill mang tiếng là cố vấn Hội thật đấy nhưng có bao giờ đưa ra lập trường của mình đâu. Chú Lars cũng vậy, suốt ngày chỉ chúi mũi vào cái máy điện tử mới. Vậy mà khi được hỏi về giải pháp cho cuộc khủng hoảng tài chính này cô Hill lập tức né tránh ngay vai trò cố vấn của mình. Mình là Chủ tịch, do đó trách nhiệm đổ ập lên đầu mình.

Mình mới 15 tuổi 10 tháng, nhẽ ra mình không phải 1 mình gánh TẤT CẲ mọi chuyện như thế này. Có cố vấn để làm gì thế không biết??? Ít ra cô Hill cũng nên chia sẻ MỘT ÍT trách nhiệm với mình mới đúng. Cô ấy đã làm gì khi mấy đứa trẻ ranh không-sợ-trời-không-sợ-đất này quyết định dốc toàn bộ ngân sách vào mấy cái thùng rác chuyên dụng hiện đại đó???

Xin thưa: Cô ấy còn mải nghiên cứu kênh Mua sắm Tại gia trong Phòng Giáo viên, chẳng buồn để ý xem bọn mình đang bày trò gì.

Tuyệt! Bà lại vừa hét lên với mình.

"Amelia, cháu có nghe thấy ta nói gì không thế? Hay ta đang nói cho mình ta nghe hả?"

"Tất nhiên. Cháu đang nghe bà mà".

Mình thực sự cần chú tâm hơn nữa trong giờ Kinh tế. Như thế may ra mới học được cách chi tiêu tiền hợp lí hơn.

"Vậy sao? Nhắc lại ta nghe xem nào" - bà nghiêm mặt nói

"Ưm... Cháu quên rồi"

"John Paul Reynolds-Albernathy Đệ Tứ. Cháu đã bao giờ nghe về người này chưa?"

Ôi không . Lại chuyện đó. Tất cả chỉ vì món đồ "nho nhỏ" bà mới mua.

Tất nhiên đó không phải là món đồ "nho nhỏ" thông thường.Chỉ là một hòn đảo thôi mà.

Đúng vậy. Hòn đảo của riêng bà.

Đảo Genovia .

Đất nước Genovia thực không phải là một hòn đảo nhưng cái bà mới mua là đảo thật. Nó nằm gần bờ biển Dubai . Công ty xây dựng ở đây đã tạo ra rất nhiều hòn đảo nhỏ nhân tạo, xâu chuỗi với nhau thành các hình thù khác nhau mà bạn chỉ có thể thấy từ trên vệ tinh. Ví dụ một số đảo liên kết với nhau tạo thành hình như những cây cọ và được gọi là chuỗi đảo Cây Cọ.

Hiện nay họ đang xây dựng chuỗi đảo thế giới. Sẽ có những hòn đảo mang hình nước Pháp, Nam Phi, Ấn độ, thậm chí có cả hình bang New Jersey...Khi nhìn từ trên cao xuống, khối liên hợp này sẽ như một tấm bản đồ thế giới khổng lồ.

Rõ ràng mấy hòn đảo này không được xây dựng theo đúng tỉ lệ. Bởi nếu không đảo Genovia sẽ chỉ to bằng cái phòng tắm nhà mình. Còn Ấn Độ sẽ bằng bang Pennsylvania . Về cơ bản tất cả mấy cái đảo này đều có kích cỡ như nhau - Đủ to để xây dựng được vài căn biệt thự và mấy cái bể bơi - để những người lắm tiền nhiều của như bà có thể mua một hòn đảo mang hình một quốc gia hay 1 thành phố nào đó tùy ý và sống tại đó. Giống như nhân vật Tom Hank trong phim Castaway.

Mỗi tội là nhân vật của Tom không tự nguyện sống trên đảo.

Hòn đảo của anh ta cũng không hề có tòa biệt thự 15.000 m2 cùng hệ thống an ninh hiện đại, và hệ thống điều hòa không khí tập trung. Ngoài ra còn có bể bơi và thác nước ngay bên trong, theo đúng ý của bà.

Duy có 1 vấn đề với hòn đảo của bà: bà không phải là người trả giá duy nhất.

"John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ" - bà giục giã - "Đừng nói với ta là cháu không biết cậu ta đấy nhé. Cậu ta học cùng trường với cháu mà!"

"Một học sinh trưòng cháu cũng tham gia đấu giá hòn đảo xa xỉ đó á?" - Không thể tin nổi. Trong cái trường Trung học Albert Einstein này thì mình là đưa có ít tiền tiêu vặt hàng tuần nhất. Bố lúc nào cũng canh cánh lo mình dấm dớ đàn đúm với những đứa hư hỏng như Lana (luôn tìm cách đút tiền cho mấy tay gác cổng quán bar để được vào trong, dù chưa đủ tuổi. Lý luận của nó là "đến Lindsay Lohan còn làm thế, tại sao nó không được"). Lana còn có cả 1 tấm thẻ American Express để mua bất cứ thứ gì nó thích, và người thanh toán hóa đơn hàng tháng là bố nó. Lana THẬT MAY MẮN!

Tưởng cái trường này không còn ai qua mặt nổi Lana chứ? Giờ bà lại nói trong Trung học Albert Einstein có người đủ tiền tiêu vặt để mua 1 HÒN ĐẲO cho riêng mình sao?

"Không phải thằng bé học cùng trường cháu. Mà là BỐ NÓ" - mắt bà lúc này đã nheo tít lại, chứng tỏ sắp có chuyện không hay rồi - "John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam đang đấu giá với ta. CON TRAI của ông ta học cùng trường với cháu. Cậu ta học trên cháu 1 lớp. Chắc chắn cháu phải biết cậu ta chứ. Nghe đồn cậu thanh niên đó đam mê kịch nghệ - không như ông bố, 1 người thô tục, nhai thuốc lá như nhai kẹo".

"Rất tiếc, cháu chẳng biết ai là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ cả. Hơn nữa hiện cháu đang có chuyện còn quan trọng hơn việc bà có mua được hòn đảo đó hay không" - mình thở dài thườn thượt - "Chuyện là ... cháu đã bị phá sản rồi".

Mặt bà đột nhiên bừng sáng. Cứ nghe thấy tiền là bà có thể thay đổi thái độ ngay lập tức. Bởi vì nói đến tiền là nói tới shopping, thú vui yêu thích của bà - bên cạnh thú vui uống Sidecars và hút thuốc. Bà sẽ vui vẻ nhất là khi được làm cả ba thứ đó 1 lúc. Thật đáng buồn cho bà là thành phố New York mới ban bố quy định mới về việc hút thuốc. Và nơi duy nhất bà có thể vừa hút thuốc, uống rượu và mua sắm cùng 1 lúc là ở nhà, trên mạng.

"Cháu muốn mua gì à Amelia? Thứ gì đó sành điệu hơn mấy đôi giầy khủng bố lỗi mốt của cháu nhé? Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, kiểu giầy đó không làm cho bắp chân cháu trông nhỏ đi đâu. Hay ta đi mua mấy đôi giày da rắn dễ thương Ferragamo đi" - bà hào hứng nói.

"Không phải là cá nhân cháu bị phá sản" - mình nói. Mặc dù thực sự là mình cũng chẳng còn đồng nào thật. 20 đôla 1 tuần chỉ đủ cho 1 bữa đi xem phim và 1 cốc sôđa. Bố nên CHO MÌNH 1 cái thẻ American Express!!

Nhưng sau vụ mấy cái thùng rác chuyên dụng vừa rồi thì có lẽ bố hoàn toàn sáng suốt khi không tin tưởng vào khả năng chi tiêu có kế hoạch của mình.

"Ý cháu là Hội học sinh Trường trung học Albert Einstein bị phá sản" - mình giải thích - "Bọn cháu đã tiêu sạch ngân sách trong 7 tháng, thay vì 10 tháng. Và giờ thì tụi cháu gặp rắc rối to khi không còn tiền để thuê Hội trường Alice Tully cho buổi lễ tốt nghiệp cuối khóa vào tháng 6 tới. Đại biểu năm cuối sẽ phát biểu năm nay, Amber Cheeseman sẽ giết cháu chết mất. Đảm bảo sẽ là 1 cái chết kéo dài và cực kì đau đớn".

Khi quyết định thổ lộ điều này với bà, mình biết mình đang liều đánh 1 canh bạc lớn. Bởi vì việc tụi mình bị phá sản là 1 bí mật. Lilly, Ling Su, cô Hill, chú Lars và mình đã thề sống thề chết rằng sẽ không tiết lộ điều này với bất kì ai, cho tới khi không thể giấu được nữa. Nếu chuyện này bị lộ ra, chắc chắn mình sẽ bị lôi ra xét xử trước toàn trương như 1 tội đồ cho mà xem .

Và Lana Weinberger sẽ nhân cơ hội này hất mình ra khỏi ghế chủ tịch Hội học sinh. Bố cô ta sẽ không ngần ngại xì ra 5.000 đô để mua cái ghế chủ tịch đó cho cô con gái vàng ngọc của mình.

Còn người thân CỦA MÌNH? Không hy vọng được gì lắm!

Nhưng thường thì vẫn còn chút xíu tia hi vọng - dù rất rất rất mong manh - rằng bà sẽ đứng ra giải quyết cho mình. Chả phải bà đã từng làm vậy hay sao. Ít ra thì bà và bà Alice Tully từng là bạn thân hồi đại học. Chỉ cần 1 cú điện thoại của bà là mình có thể thuê Hội trường Alice Tully MIỄN PHÍ!!!

Nhưng xem chừng bà không hề có ý định gọi điện hay làm bất cứ điều gì để giúp mình thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này cả. Nhất là khi bà chỉ ngồi lắc đầu, tắc lưỡi nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

"Và ta đoán cháu đã đổ tiền vào mấy thứ rẻ tiền, vô dụng đúng không"

"Nếu bà cho rằng mấy thứ vớ vẩn rẻ tiền, vô dụng là: 25 cái thùng rác hiện đại chuyên dụng với các ngăn phân loại dành riêng cho giấy, đồ hộp và chai lọ, kèm theo hệ thống nghiền rác được lắp đặt ngay bên trong ngăn dành cho đồ hộp và 300 bộ điện chuyển dành cho phòng thí nghiệm sinh - tất cả đều không thể hoàn trả lại... thì câu trả lời là ĐÚNG VẬY."

Trông bà càng tỏ rõ vẻ thất vọng tràn trề. Bởi trong mắt bà mấy cái thùng rác thật không đáng 1 xu

Đấy là mình còn chưa đề cập đến vụ đề can "Đồ hộp và TRAI lọ".

"Cháu cần bao nhiêu?" - đột nhiên bà hạ giọng hỏi.

Đợi chút... bà định làm cái việc không-ai-tin-nổi là cho mình vay tiền hay sao???

Không, Không đời nào.

"Không nhiều lắm ạ" - mình vừa nói và thăm dò bà. Không đời nào có chuyện thuận lợi vậy đâu - "Chỉ có 5.000 đô thôi ạ". Thực ra giá thuê hội trường Alice Tully với sức chứa 1000 người, ở trung tâm Lincoln là 5.728 đôla . Nhưng mình không tham đến thế đâu. Chỉ cần 5.000 đô đã mừng lắm rồi còn 728 đô mình sẽ quyên góp sau.

Nhưng chuyện bà chịu chi ra 5.000 đôla đúng là chuyện không tưởng mà.

"Trong trường hợp như vậy các trường học thường làm gì để quyên góp tiền thật nhanh?" - bà đủng đỉnh nói.

"Cháu không biết" - mình ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Mình đã nói dối, tất nhiên là mình biết các trường học phải làm gì để quyên góp tiền thật nhanh. Sau khi tuyên bố động trời của Ling Su về tình hình tài chính của Hội, bọn mình cũng đã thảo luận về vấn đề này rồi. Cô Hill đã từ chối thẳng thừng không cho Hội vay 5.000 đôla ngay từ đầu (mà mình cũng nghi 1 người diện ngất trời như cô ấy sẽ chẳng có nổi 5.000 đô tiền tiết kiệm đâu. Thề là chưa bao giờ mình thấy cô ấy mặc lặp lại 1 bộ quần áo nào). Ý tưởng của cô ấy rất hay ho: mọi người cùng đi... bán nến kiếm tiền.

Lilly sửng sốt nhìn cô Hill: "Ý cô là chúng ta đi đập cửa từng nhà và bán nến dạo sao? Có mà đến năm sau cũng chưa kiếm đủ 5.000 đô".

Mình thà để mấy anh chị cuối khóa tra tấn, chứ không đời nào mình chịu đi gõ cửa nhà chị hàng xóm Ronnie mời mua cây nến Dâu và Kem tươi với giá 9.95$.

Nếu không thể phát biểu tại lễ tốt nghiệp năm nay, chắc chị Amber Cheeseman sẽ nện cho mình 1 trận ra trò cho coi. Mặc dù chị ta thấp hơn mình nhưng bù lại lại có đai nâu môn hapkido.

"Cố vấn của tụi cháu đề xuất đến từng nhà bán nến" - mình đã hi vọng khi nghe ý tưởng điên khùng này, bà sẽ động lòng thương cảm rút séc ra ký cái rụp.

"Nến á?" - bà nhăn mặt - "Ta tưởng bán kẹo nghe còn có lý. Chứ không cái đám dở người ở Ban Giám Hiệu trường cháu sẽ nghi ngờ ngay cho xem".

Biết ngay mà, bà lúc nào cũng tìm cánh chà đạp người khác mới hả dạ. Kẹt 1 nỗi giờ mình không gặp được bố, ông đang ở tít tận Genovia họp Quốc hội. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện bố chịu cầm tờ quảng cáo nến và rao Mọi người, đây là để quyên góp ủng hộ cho trường học của con gái tôi. Ai mua được nhiều nến nhất sẽ nghiễm nhiên được phong tước hiệp sĩ.

"Vâng, cháu sẽ lưu ý đến vụ bán kẹo. Cảm ơn bà" - mình uể oải.

Và rồi bà lại quay qua chuyện John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam. Cả kế hoạch tổ chức 1 buổi quyên góp từ thiện vào thứ 4 tới để ủng hộ cho những nông dân trồng ô-liu ở Genovia (họ đang biểu tình phản đối quy định mới của EU về việc cho phép các siêu thị can thiệp quá nhiều vào việc định giá), Nhằm gây ấn tượng với... nhà thiết kế liên hợp đảo thế giới, cũng như các nhà đấu giá khác về sự hào phóng vô bờ bến của mình (chẳng hiểu bà cho rằng bà là ai nữa? Angelina Jolie xứ Genovia chăng?)

Bà còn nói chắc như đinh đóng cột rằng sự kiện này sẽ khiến mọi người phải quay ra NĂN NỈ, VAN XIN bà tới đảo Genovia sống, bỏ mặc ông John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam kia 1 mình, không ai thèm để mắt tới...

Bà thì sướng rồi, sắp có đảo riêng để hưởng thụ. Còn mình thì biết trốn đi đâu để thoát khỏi móng vuốt của bà Amber Cheeseman bây giờ? Khi chị ta phát hiện ra vụ sẽ chẳng có Hội trường Alice Tully hoành tráng nào cả, thay vào đó là 1 quán ăn nhanh tạm bợ trên đường West 23.

Q.7 - Chương 2: Thứ 3, Ngày 2 Tháng 3, Tại Nhà

 

Cứ nghĩ ngày hôm nay không còn có thể tồi tệ hơn thì... vừa về đến nhà đã được mẹ dúi cho 1 lá thư.

Thường thì mình rất phấn khích khi được nhận thư bởi vì mình thường nhận được những thứ hay ho như tờ Tâm lí học ngày nay ấn phẩm mới nhất - qua đó mình có thể biết được những rối loạn tâm lí mới mà mình có thể mắc phải. Hoặc thứ gì đó ngoài mấy quyển sách bọn mình vẫn phải đọc trong giờ Tiếng Anh (quyển sách phải đọc tháng này: O Pioneers! Của Willa Cather. Siêu chán) để đọc trong phòng tắm trước khi đi ngủ.

Nhưng cái mình nhận được hôm nay không hề hay ho hay có thể đọc trong phòng tắm. Bởi vì nó quá ngắn.

"Con có thư của tạp chí TUỔI 16 Mia ạ!" - mẹ rối rít - " Chắc là thư về cuộc sáng tác truyện ngắn đấy!".

Trông mẹ còn phấn khích hơn cả mình. Mà có gì phải háo hức đến thế đâu nhỉ. Cứ nhìn cái phong bì thư là biết có tin xấu rồi. Bởi vì chỉ có độc 1 tờ giấy. Nếu mình đoạt giải thật, thì trong phong bì phải có hợp đồng tác giả, và tiền thưởng chứ. Khi câu chuyện của T.J.Burke về người bạn thân Dex được in trên tạp chí Powder, họ đã gửi cho anh ấy cả 1 quyển tạp chí THẬT với tên của anh nổi bật trên bìa. Đó là cách người ta biết tác phẩm của mình có được xuất bản hay không.

Cái phong bì mẹ vừa đưa cho mình rõ ràng không đủ to để chứa 1 quyển Tuổi 16, và nó quá mỏng.

"Cảm ơn mẹ" - mình với tay cầm lấy phong bì, hi vọng mẹ không nhận ra mình đang sắp khóc òa lên.

"Trong thư nói gì?" - thầy Gianini tò mò hỏi. Thầy ý đang ở trong bếp, đút cho bé Rocky mấy miếng hamburger, trong khi bé mới có 2 cái răng cửa, 1 ở hàm trên và 1 ở hàm dưới.

Có vẻ như trong nhà không ai để ý đến việc mặc dù đã có 2 cái răng nhưng Rocky chưa thể nhai những thức ăn cứng được. Mà cậu nhóc cũng chẳng chịu ăn thức ăn cho trẻ em - lúc nào cũng chỉ thích ăn những thứ mà mình hoặc Louie Mập ăn thôi. Đồng nghĩa với việc cả nhà mình ăn gì thì Rocky ăn nấy, và thường là các sản phẩm làm từ thịt. Chẳng trách mới ngần ấy tuổi mà em mình đã mắc chứng béo phì rồi. Mặc cho mình có phản đối thế nào thì mẹ và thầy vẫn kiên quyết cho Rocky ăn mấy thứ thức ăn nhanh đầy dầu mỡ và chất béo, đơn giản là vì: em nó thích thì cứ để em nó ăn.

Riêng việc có 1 ông Louie Mập suốt ngày ăn thịt gà hoặc cá ngừ băm nhỏ hiệu Fancy Feast đã đủ cho 1 đứa ăn chay như mình đau đầu rồi, giờ lại thêm ông Rocky nghiện ăn thịt thì có khổ cho tôi không cơ chứ!

Rồi không khéo lớn lên lại "ngồn ngộn xôi thịt" như Shaqille O'Neal thì chết dở. Làm sao biết được họ bơm hóa chất độc hại gì vào đám lợn gà ấy trước khi đem mổ thịt. Nghe nói có nhiều chất gây ung thư lắm, và làm tổn thương sự phát triển của trẻ nhỏ.

Nhưng mẹ thì khăng khăng cho rằng Rocky phát triển bình thường như bao đưa trẻ sắp 1 tuổi khác và đừng có lúc nào cũng cuống lên như bà mẹ trẻ như thế ( lại thêm 1 bà cô Lilly thứ 2).

Kệ, mẹ muốn nói gì thì nói, mình sẽ vẫn cảnh giác cao độ, đề phòng các triệu chứng của bệnh tràn dịch màng não cho Rocky.

"Mia, xem xem bức thư nói gì đi con. Mẹ đã tính bóc thư và gọi cho con ở nhà bà để báo tin nhưng dượng Frank không đồng ý. Dượng nói mẹ cần phải tôn trọng những thứ thuộc phạm trù riêng tư cá nhân của con và phải chấm dứt việc đọc thư của con".

Mình quay qua nhìn thầy G. với ánh mắt đầy biết ơn - và đang chực òa khóc - nói :"Cảm ơn thầy".

"Ôi giời xin 2 người " - mẹ phẩy tay nói - "Mẹ sinh ra con, cho con bú suốt 6 tháng trời, chẳng nhẽ không đủ quyền để đọc thư của con hay sao. Thôi nào, mở ra xem nó viết gì đi".

Mình run rẩy mở thư, mặc dù đã biết trước trong đó có gì.

Không ngoài dự đoán của mình, 1 mảnh giấy được đánh máy viết:

Tạp chí Tuổi 16

1440 Broadway

New york , NY10018

Tác giả thân mến:

Cảm ơn bạn đã gửi bài dự thi tới tạp chí Tuổi 16

Mặc dù tác phẩm dự thi của bạn không được chọn xuất bản nhưng chúng tôi hi vọng vẫn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của bạn với các ấn phẩm của mình.

Thân mến,

Shonda Yost

Biên tập viên

Ha! Tác giả thân mến cơ đấy! Họ còn chẳng buồn gõ tên mình vào. Có khi bài dự thi của mình còn chưa được bóc ra khỏi phong bì ấy chứ, nói gì đến việc đọc và chấm giải.

"Không sao. Ta tin lần tới con sẽ được giải, Mia ạ" - thầy G. động viên mình.

Còn Rocky? Cu cậu chỉ bật lên được mỗi từ " Mè", rồi tiện tay ném cả cái hamburger vào tường.

"Mẹ vẫn luôn cho rằng tờ Tuổi 16 là 1 tờ tạp chí nhảm nhí, hạ thấp phẩm giá những cô gái trẻ. Bởi vì trong đó chỉ tràn ngập hình ảnh của những cô người mẫu gầy dơ xương đến thảm hại, được mỗi cái mặt xinh. Như vậy chỉ khiến cho cả thế hệ trẻ cảm thấy tự ti với thân hình của mình mà thôi. Chưa hết, các bài báo của họ chẳng mang tính thông tin hữu ích gì cả. Ai thèm QUAN TÂM xem kiểu quần bò cạp trễ nào hợp với dáng người của mình cơ chứ? Thà rằng dạy cho tụi trẻ làm cách nào để phòng tránh thai còn tốt hơn".

Sự ủng hộ của mẹ và thầy G. và cả Rocky khiến mình cảm động vô cùng: "Con không sao đâu. Năm nay không được thì còn có năm sau."

Nói thì nói là vậy nhưng mình nghĩ sẽ không bao giờ có thể viết nổi 1 tác phẩm nào khá hơn "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô". Bởi mình đã ngồi viết 1 hơi không ngừng nghỉ, lấy cảm hứng từ hình ảnh của anh-chàng-ghét-món-ngô-trộn-ớt cặm cụi nhặt từng hạt ngô ra khỏi đĩa tương ớt, giữa căng tin Trung học Albert Einstein, với 1 nét mặt buồn bã nhất mà mình từng thấy. Làm sao mình có thể gặp lại được 1 hình ảnh cảm động như vậy lần thứ 2? Ngoại trừ nét mặt thất vọng của Tina Hakim Baba khi biết tin vở Nàng Joan xứ Arcadiabị hoãn lại vô thời hạn.

Mình không biết tác phẩm đoạt giải của tờ Tuổi 16 năm nay có cốt truyện như thế nào nhưng... không phải mình tự cao đâu... đảm bảo không thể cảm động và hấp dẫn như "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình.

Và tác giả của nó KHÔNG THỂ đam mê với nghiệp viết lách như mình.

Có thể cậu ta biết cách viết hơn mình nhưng liệu cậu ta có coi viết lách là HƠI THỞ, là NGUỒN SỐNG, giống như mình không? Mình nghĩ là không. Có lẽ cậu ta cũng vừa về nhà, và được mẹ đưa cho 1 lá thư: "Ôi Laurent, lá thư này vừa được gửi đến đây hôm nay cho con". Và Laurent sẽ đủng đỉnh mở lá thư DÀNH RIỀNG cho cậu ta trực tiếp từ tờ Tuổi 16, dửng dưng ngó qua tờ hợp đồng bản quyền rồi nói: "Hừm, 1 truyện khác của con lại được xuất bản. Sao cũng được. Con chỉ muốn được nhận vào đội cổ vũ và được Brian mời đi chơi thôi".

Trong khi mình quan tâm tới nghiệp viết HƠN RẤT NHIỀU so với đội cổ vũ. Hay gã Brian vô danh nào đó.

Tất nhiên là không thể bằng sự quan tâm của mình dành cho Michael. Hay Louie Mập. Nhưng cũng gần bằng.

Và giờ thì con nhỏ Laurent đó đang đi quanh nhà nói: "La la la, con vừa chiến thắng trong cuộc thi sáng tác truyện ngắn của tạp chí Tuổi 16. Tối nay tivi có gì hả mẹ?". Hết. Chẳng mảy may quan tâm tác phẩm của cô ta sẽ được hàng triệu người đọc để ý tới, chưa kể cô ta còn được tham gia vào công việc biên tập báo và trải nghiệm cuộc sống trong thế giới đầy năng động, bận rộn của nghề báo...

Trừ phi Lilly là người thắng cuộc.

ÔI CHÚA ƠI. NH� LÀ LILLY THẮNG THẬT THÌ SAO????????????????????????

Xin Chúa đừng để Lilly giành chiến thắng trong cuộc thi lần này. Con biết cầu xin 1 điều như thế là không đúng chút nào, nhưng con xin Ngài ĐỪNG ĐỂ LILLY THẮNG TRONG CUỘC THI SÁNG TÁC TRUYỆN NGẮN CỦA TẠP CHÍ TUỔI 16!!!

Ôi khônggggggg... Lilly đang online. Cậu ấy vừa Buzz mình!

WOMYNRULE: C2G, h ôm nay nhận được thư của tờ 16 chưa?

Ôi Chúa Ơi!

FTLOUIE: Ừm, rồi. Cậu?

WOMYNRULE : Rồi. 1 lá thư từ chối rất vô duyên. Không, phải nói là NĂM lá mới đúng. Vậy cũng đủ hiểu là họ chưa hề ĐỌC 1 CHỮ nào trong đống truyện dự thi của mình.

Cảm ơn Chúa! Con cảm ơn Người, mặc dù người đã hủy bỏ vở Nàng joan xứ Arcadia và gửi lá thư từ chối đến con. Con xin thề sẽ không ngủ gật trong các buổi cầu kinh ở nhà thờ Hoàng Gia Genovia 1 lần nào nữa đâu ạ. Tuy nhiên, con rất không đồng ý về cái gọi là tội lỗi nguyên thủy của loài người. Bởi vì đó KHÔNG PHẲI là lỗi của Eva khi ăn trái cấm đó, chính con rắn biết nói đã lừa Eva. Còn nữa, tại sao lại chỉ có đàn ông mới được làm cha cố và thầy tu? Chẳng phải nam nữ bình quyền hay sao? Theo con thì thầy tu nên được phép lấy vợ và sinh con bởi vì chắc chắn con cái của họ sẽ được nuôi nấng và dạy dỗ tốt hơn rất nhiều những người khác. Chắc chắn tốt hơn cái cô bỏ con lại ngồi chơi điện tử trên xe ô tô còn mình thì đi vào siêu thị, và xe vẫn đang nổ máy. Rồi có kẻ ăn cắp xe của cô ta và vứt đứa bé ra khỏi cửa sổ (may là đứa bé không sao, vì được mẹ cột trong chiếc ghế chuyên dụng dành cho trẻ em khi đi xe ô tô. Đó là lí do tại sao mình bắt mẹ và thầy G. mua cho Rocky 1 cái ghế y xì như vậy. Mặc dù cậu nhóc gào lên như phải bỏng mỗi khi bị nhét vào cái ghế đó).

Nhưng nói cho cùng con vẫn đội ơn Người vô cùng! Vô vô cùng!

FTLOUIE: Mình cũng nghĩ như vậy. Tất nhiên chỉ có 1 lá thôi. Cũng là thư từ chối.

WOMYNRULE: Nghe này C2G. Đây có lẽ chỉ là 1 trong số vô vàn những lá thư từ chối mà cậu sẽ nhận được. Nếu cậu thực sự muốn theo đuổi nghiệp văn chương. Đừng quên là hầu hết các quyển sách bán chạy nhất hiện nay đều đã từng bị từ chối ít nhất 1 hay 2 lần. Tất nhiên trừ cuốn Kinh thánh. Hừm...Không biết ai giành giải nhất năm nay nhỉ?

FTLOUIE: Có lẽ là 1 đứa ngu ngốc nào đó tên là Laurent, suốt ngày chỉ mong ước được chen chân vào đội cổ vũ và hẹn hò với 1 gã Brian nào đó, chứ không màng tới giải thưởng này.

WOMYNRULE: Ờ... OK. Cậu vẫn ổn đấy chứ, Mia? Cậu không quá bị tác động bởi lá thư từ chối này chứ? Dù gì cũng chỉ là tờ tuổi 16 thôi mà, đâu phải tờ Người New York đâu mà buồn.

FTLOUIE: Mình không sao. NHưng có thể mình đoán đúng. Về Laurent ý . Cậu có nghĩ thế không?

WOMYNRULE: Ờ , đúng. Mà này, đột nhiên mình nghĩ ra 1 ý cực hay.

Cứ mỗi khi Lilly nói cậu ấy nghĩ ra 1 ý cực hay là y như rằng tai họa sắp kéo đến.Ý tưởng hay ho gần đây nhất của cậu ấy là việc đẩy mình ra tranh cử vào chiếc ghế chủ tịch Hội học sinh trường Trung học Albert Einstein và hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Đấy là mình chưa muốn nhắc tới năm lớp 1 cậu ta ném con búp bê yêu quý của mình lên mái nhà tại trang trại nhà Moscovitz ở Albany để xem lũ sóc rừng có bị quyến rũ bởi mùi hương trên quần áo và mặt làm bằng nhựa vinyl của búp bê hay không? Thật hết chịu nổi.!!

WOMYNRULE: Cậu vẫn online đấy chứ?

FTLOUIE: Ờ, Thế ý tưởng của cậu là gì? Này, đừng có nghĩ đến chuyện quẳng Rocky nhà mình lên mái nhà, dù cho cậu có hứng thú với lũ sóc thế nào đi chăng nữa.

WOMYNRULE: Cậu đang lảm nhảm gì thế? Tại sao mình phải quẳng Rocky lên mái nhà chứ? Ý tưởng của mình là tại sao không lập 1 tờ báo của RIÊNG MÌNH?

FTLOUIE: Hả??????????????

WOMYNRULE: Mình nói thật đấy. Tự lập 1 tờ báo của riêng chúng ta. Không phải mấy tờ báo lá cải thích bàn luận về mấy chuyện hôn kiểu Pháp hay cái bụng phẳng lì của Hayden Christensen như Tuổi 16 mà là 1 tờ báo mang đậm chất văn học, như Salon.com chăng hạn. Tất nhiên không phải báo mạng. Dành cho tuổi teen. 1 mũi tên trúng 2 đích: 1 - truyện của chúng ta sẽ được xuất bản. 2 - chúng ta có thể bán báo, thu về 5.000 đô cho quỹ Hội để thuê Hội trường Alice Tully sắp tới, tránh nguy cơ bị thảm sát bởi Amber Cheeseman.

FTLOUIE: Nhưng....Lilly, để xây dựng 1 tờ báo cũng phải có tiền mà. Phải trả cho việc in ấn và phát hành... Bọn mình giờ đào đâu ra tiền? Đó chính là vấn đề. Nhớ chưa?

Có thể mình chỉ đáng được điểm C - cho môn kinh tế nhưng mình vẫn hiểu được điều sơ đẳng là để bắt đầu 1 công việc kinh doanh, điều đầu tiên là phải có vốn. Dù gì mình cũng xem chương trình Khởi nghiệp mà.

Còn nữa ,dù là lá cải nhưng mình vẫn muốn ngắm cái bụng phẳng lì của Hayden Christtense trên tờ Tuổi 16.

WOMYNRULE: Đâu cần. Miễn là mình dụ được cô Martinez trở thành cố vấn Hội học sinh và xin dùng máy photo miễn phí.

Cô M! Thật không thể tin là Lilly dám nhắc tới cái tên đó trước mặt mình. Cô giáo tiếng Anh Martinez đáng kính! Phải thừa nhận là so với hồi đầu năm thì dạo gần đây cô ấy đã bớt chỉ trích giọng văn của mình hơn 1 chút.

Nhưng không nhiều.

Ví dụ, truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ bị coi là thiếu hấp dẫn và cảm động, nếu xét trên góc độ giá trị văn học mà nói. Cô ấy sẽ tàn nhẫn liệt truyện của mình vào dạng sáo rỗng, thiếu tính sáng tạo.

Đó là lí do vì sao mình không muốn cho cô ấy đọc trước khi được tờ tuổi 16 xuất bản. Và giờ thì càng không bao giờ có chuyện đó.FTLOUIE: Lilly, mình không muốn chọc thủng cái giấc mơ bong bóng của cậu đâu nhưng mình không tin là chúng ta có thể thu về 5.000 đô từ việc bán 1 tờ báo văn học đâu. Bọn mình đến thời gian đọc mấy tác phẩm bắt buộc như O Pioneers! Còn chẳng chịu đọc nữa là, nói gì đến mấy tuyển tập thơ và truyện ngắn do học sinh sáng tác. Cần phải tìm cách kiếm tiền khả thi hơn 1 chút hơn là dựa vào doanh số bán báo của 1 tờ tạp chí mà thậm chí chúng ta còn chưa viết 1 chữ nào.

WOMYNRULE: Vậy cậu có ý nào hay hơn không? Đi bán nến chăng?

AAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !

FTLOUIE: Tất nhiên là không rồi. Mình chỉ là nên suy nghĩ kĩ hơn 1 chút, trước khi nóng vội...

SKINNERBX: Hey, Thermopolis. Em vẫn ổn chứ?

MICHAEL!!! MICHAEL đang gọi mình!!!

FTLOUIE: Xin lỗi Lilly. Mình phải out đây.

WOMYNRULE: Tại sao? Anh mình gọi cậu chứ gì?

FTLOUIE: Ờ...

WOMYNRULE: À, mình biết ANH ẤY muốn gì rồi.

FTLOUIE : Lilly, mình ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN rồi, bọn mình sẽ đợi trước khi làm chuyện đó..

WOMYNRULE: Mình đâu có nói về chuyện đó đâu, dở hơi. Ý mình là... À mà thôi, không có gì. Email cho mình khi nói chuyện xong với Michael nhé. C2G, mình nói nghiêm túc về chuyện xuất bản báo đấy. Đó là cách duy nhất có tên trên báo - trừ chuyên mục : Người nổi tiếng: Họ cũng chỉ như chúng ta! Của tờUS weekly.

FTLOUIE: Khoannn ... cậu biết vì sao Michael gọi mình sao? Làm sao cậu biết? Có chuyện gì thế? Nói mình biết đi, Lilly......

WOMYNRULE: (sign out)

SKINNERBX: Mia, em có đó không?

FTLOUIE: Michael! Có, em đây. Xin lỗi, em vừa có 1 ngày tồi tệ quá. Ngân sách không còn 1 xu và tờ tuổi 16 thì từ chối truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của em!!!

SKINNERBX: Khoannn - Ngân sách Genovia không còn 1 xu ư? Sao không có tin gì từ Netscape nhỉ? Làm sao lại ra nông nỗi như vậy?

Đó là lí do vì sao mình luôn nói bạn trai mình là người tuyệt vời nhất. Anh ấy lúc nào cũng quan tâm lo lắng mình, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra.

FTLOUIE: Ý em là ngân sách của Hội học sinh cơ. Bọn em đang bị thậm hụt 5.000 đô. Và tờ Tuổi 16 thì gửi thư từ chối.

SKINNERBX: Truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" đó hay mà. Sao họ có thể từ chối xuất bản cơ chứ ???

Đó là lí do vì sao mình yêu anh ấy đến vậy ^^

FTLOUIE: Cảm ơn anh, nhưng có lẽ nó chưa đủ hay để được xuất bản.

SKINNERBX: Toàn 1 lũ người ngốc nghếch. Mà vụ thâm hụt tới 5.000 đô là sao thế em?

Mình giải thích qua cho Michael nghe về vụ mấy cái thùng rác không thể hoàn trả lại và tương lai bị hạ đo ván bởi Amber Cheeseman khi biết tin bài phát biểu của chị ta sẽ được tiến hành 1 cách tạm bợ ở 1 quán ăn nhanh nào đó, thay vì trung tâm Lincoln.

SKINNERBX: Không phải chứ, làm gì tệ đến thế đâu em . Em còn nhiều thời gian để kiếm tiền mà.

Bình thường thì bạn trai của mình cực kì sáng dạ, nếu không muốn nói là thông minh tuyệt đỉnh. Bởi vì nếu không anh ấy đã không được vào 1 trong những trường của Ivy League, với 1 chương trình học dày đặc mà đến cả 1 thiên tài trên xe lăn như Stephen Hawking cũng sẽ phải thấy khó nhằn.

Thông minh là vậy nhưng đôi khi...

Đôi khi Michael KHÔNG HIỂU được những vấn đề của mình.

FTLOUIE: Anh đã gặp chị Amber Cheeseman bao giờ chưa, Michael? Chị ta chỉ có 1m50 thôi nhưng hoàn toàn có thể quật ngã 1 anh chàng nặng 90kg chỉ trong 1 giây. Cánh tay của chị ấy như cánh tay của con Gorilla Koko ý.

SKINNERBX: OK, anh hiểu rồi. Hay em thử đi bán nến đi. Năm ngoái tụi anh cũng kiếm tiền bằng cách đó cho CLB Tin học đấy

KHÔNGGGGGGGGGG!!! KHÔNG PHẲI ĐẾN ANH CŨNG NHƯ VẬY CHỨ , MICHAEL!!!!!

SKINNERBX: Họ có rất nhiều loại nến, các hình dạng khác nhau, ví dụ như hình quả dâu chẳng hạn. Mỗi 1 người trong nhóm điều trị của bố mẹ anh đều mua 1 cái. Chúng có mùi y như dâu tây thật ý.

AAAAAAAAAARRRRRRRRRRRRRRRRGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG HHHHHHHHHHH!

FTLOUIE: Tuyệt! Cảm ơn lời khuyên của anh.

Phải đổi chủ đề ngay mới được!

FTLOUIE: Ngày CỦA ANH hôm nay thế nào?

SKINNERBX: Cũng không tệ lắm. Bọn anh xem THX 1136 trên lớp và thảo luận về tầm ảnh hưởng của nó tới các bộ phim điện ảnh cùng loại sau này, ví dụ như Logan's run, giống như THX, nói về 1 người đàn ông trẻ tìm mọi cách thoát khỏi cái thế giới ngột ngạt khó thở của mình. À mà cuối tuần này em có kế hoạch gì chưa?

Úi chà! Một buổi hẹn hò! Mình đang cần làm gì đó để kéo tinh thần lên 1 chút!!!

FTLOUIE: Rồi! Đi chơi với anh!

SKINNERBX : Đó là điều anh hi vọng em sẽ nói ^^ Chỉ có điều, không ra ngoài chơi mà ở nhà có được không? Bố mẹ anh có việc phải rời thành phố, cô Maya thì đang bị đau chân, nên bố mẹ muốn anh cuối tuần về nhà với Lilly... Em cũng biết rồi đấy, nhất là sau vụ để nó ở nhà 1 mình lần trước.

Tất nhiên là mình còn nhớ chứ. Lần trước khi 2 bác Moscovitz để Lilly ở nhà 1 mình vào cuối tuần vì cậu ấy phải nộp báo cáo về Alexander Hamilton và cần dùng đến internet, trong khi căn nhà nghỉ của họ ở Albany không hề có internet. Đợt đó Michael đang bận thi, còn cô Maya phải quay về Dominica để bảo lãnh đứa cháu trai ra khỏi tù nên không có ai ở nhà cùng Lilly. Cậu ta đã cả gan mời tên điên Norman - 1 kẻ theo thuyết thờ vật - đến nhà để trả lời phỏng vấn cho chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật - tập phim "Tại Sao Chỉ Những Kẻ Dở Hơi Mới Để Ý Đến Tôi?"

Tất nhiên Norman không hài lòng vì bị gọi là kẻ dở hơi rồi, mặc dù sự thực là anh ta như vậy. Anh ta cứ khăng khăng rằng việc tôn thờ 1 bàn chân đẹp là hoàn toàn bình thường. Và khi Lilly đang mải vào bếp lấy Coca cho 2 người, anh ta đã lẻn vào phòng mẹ cậu ấy, ăn cắp đôi giầy Manolo Blahniks yêu thích nhất của bác Moscovitz.

Nhưng Lilly đã phát hiện ra gót giầy thò ra 1 cách hớ hênh khỏi túi áo khoác của Norman và yêu cầu anh ta trả lại. Sau vụ đó anh ta nổi điên và tự lập ra trang web ToiGhetLillyMoscovitz.com, chuyên dành cho những kẻ ghét Lilly và chương trình của cậu ấy chửi bới (Không ngờ Lilly và chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật lại lắm anti-fan đến thế. Nhiều người trong số đó còn không biết Lilly là ai nhưng họ vẫn xông vào chửi hôi, vì họ ghét mọi thứ)

Phải nói là sau vụ đó mình khá kinh ngạc 2 bác Moscovitz vẫn dám để Lilly ở nhà 1 mình dù là đã có Michael ở cùng, mà không có người lớn dám sát.

FTLOUTE: Hay đấy! Chắc chắn em sẽ qua! Chúng ta sẽ làm gì? Xem phim à?

Chỉ xin một điều, không phải mấy cuốn phim tài liệu khoa học viễn tưởng của lớp điện ảnh mà Michael đang học. Lần trước anh ấy đã ép mình phải ngồi xem cùng phim Brazil , một trong những bộ phim đau đầu nhất mọi thời đại. Hoặc Blade Runner...

FTLOUTE: À, hay bọn mình xem phim Buffy đi anh. Series về trường trung học ý. Em thích nhất là tập phim nói về buổi prom, khi cô ta bị ...

SKINNERBX: Thực ra anh đang nghĩ đến chuyện mở một buổi tiệc

Khoan khoan,... một cái gì? Anh ấy vừa nói ... BUỔI TIỆC ư??

FTLOUTE: Một buổi tiệc á?

SKINNERBX: Ừ, một buổi tiệc. Coi như là một cơ hội để giải trí và giao lưu với mọi người thôi mà. Bọn anh không tiệc tùng gì được ở trong kí túc xá bởi vì phòng ai cũng nhỏ, không chứa nổi quá 8 người. Nhưng nhà anh có thể chứa được khoảng hơn 20 người. Vì thế anh nghĩ, sao lại không nhỉ?

Sao lại không nhỉ? SAO LẠI KHÔNG NHỈ ư? Bởi vì chúng ta không phải loại người tiệc tùng chứ sao. Chúng ta thuộc loại người ở - nhà - và - xem - phim. Chẳng nhẽ anh ấy không nhớ vụ bữa tiệc lần trước sao? À, mà tiệc sinh nhật đâu có tính.

Chắc chắn không có chuyện ăn Cheetos và chơi trò bảy phút trên thiên đường rồi. Michael đang nói đến bữa tiệc ĐẠI HỌC cơ. Ai chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra trong bữa tiệc sinh viên đại học. Mình đã xem trong phim Animal House rồi (phim đó và phim Caddyshack là một trong những bộ phim yêu thích nhất của thầy G. Cứ khi nào TV chiếu là thầy PHẲI xem cho bằng được)

FTLOUTE: Em không hóa trang đâu đấy nhá.

SKINNERBX: không phải kiểu tiệc đó đâu, em ngốc ạ. Chỉ là một buổi tiệc bình thường có đồ ăn và âm nhạc thôi. Tuần tới bọn anh phải thi giữa kì rồi, mọi người ai cũng có vẻ căng thẳng. Hơn nữa, Doo Pak chưa bao giờ được tham dự một bữa tiệc của người Mỹ nào cả.

Nghe Michael nói vậy về Doo Park, trái tim ghét-tiệc-tùng của mình hơi chùng xuống 1 tí. Chưa bao giờ được tham dự 1 bữa tiệc của người Mỹ nào ư? Thật không thể tin được? HIỂN NHIÊN là phải tổ chức tiệc thôi, dù là chỉ để cho anh Doo Park thấy được tinh thần hiếu khách của người Mỹ là thế nào. Mình sẽ xung phong làm bánh nhúng nhân rau!

SKINNERBX: Em còn nhớ anh Paul không? Cậu ấy vừa về, cả Felix và Trevor nữa. Họ cũng sẽ tới bữa tiệc này.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .